Nhẹ nhàng, sâu lắng, giọng hát đầy mê hoặc và say đắm
lòng người.
Lời ca như tiếng thở dài buồn phiền nhưng rất ấm áp. Như
lời nhắn nhủ thầm lặng và bình yên. Không chút não nùng, chỉ đơn giản là sự cô
đơn lặng lẽ.
Đường dài thênh
thang, tiếng gió rít hòa cát bụi như thì thào với tiếng sóng vỗ. "Áo xưa lồng
lộng, xô dạt trời chiều". Chiều nhuộm màu buồn nhưng nắng đẹp. Đâu đó vẫn
còn tiếng vọng về như từ xa muôn thuở.
"Người ngỡ đã quên lâu, nhưng người vẫn bâng khuâng."
Biết khi nào trái tim phiền muộn sẽ vui lại một giờ. Sẽ rất
lâu, và rất lâu. Con đường dài, bước chân cứ đi mãi. Hạt bụi nào dính dấu chân
mình, rồi không biết, ngày sau có còn ở đó.
Rồi người cũng đi, rồi
kẻ cũng về cùng ngày hôm qua. "Như từng cơn nước rộng, xóa một ngày đìu
hiu". Mưa dài, mưa không nặng hạt, như tan vào không trung.
Hơi thở đều đều, giờ chỉ còn là tiếng gió đêm và tiếng
sương đọng ngoài mái nhà.
Ở đâu đó người vẫn nhìn sương đêm và vẫn thì thầm cùng tiếng
gió. Rồi lặng lẽ cuộc hành trình tìm về với tiếng gọi của bình yên và mong chờ
ngày sóng lặng.
Tình nhớ sâu lắng. Nhẹ nhàng đến mức thổn thức. Chính ở
trong đó, thấy được những gì của ngày hôm qua. Bỏ lại phía sau giấc mơ dài vô tận.
"Những bước chân mềm mại, đã đi vào đời người, như từng viên đá cụi, rớt
vào lòng biển khơi".
"Tình ngỡ chết
trong nhau, nhưng tình vẫn rộn ràng". Vẫn giữ cho mình hy vọng nhỏ nhoi.
Mong một ngày bình yên sẽ quay lại. "Như bờ xa nước cạn, đã chìm vào cơn
mưa".

Người cũ nhưng Nhà mới.
ReplyDelete