Sunday, September 11, 2011
KHUYA
Mình thích nghe Nguyên Thảo, rồi Bằng Kiều. Đôi lúc nghe cả Tuấn Ngọc. Sau những giờ phút nặng nề, chỉ có giai điệu mới làm mình trẻ hóa lại tinh thần. Rồi nhiều lúc, lại phát hiện ra là đôi khi nhâm nhi theo nhạc cũng làm người ta khoan khoái hẳn.
Saturday, June 11, 2011
GÓC BÌNH YÊN
Có ai đó nói Căn nguyên của cái phức tạp là điều giản đơn. Thiền thể hiện tinh thần đó.
Cũng đã từng đọc qua một chút về Văn hóa Sống chậm. Cũng hiểu chút chút. Mà nghe có vẻ hơi mơ hồ, vì bản thân của thực tế không bao gồm phạm trù đó.
Bởi vậy, nhìn nhận và chấp nhận một điều là 2 việc khác nhau. Nhiều khi con người ta biết đó là cái hay cái tốt, nhưng còn làm hay không lại là chuyện khác. Nhưng cũng có những con người dũng cảm thay đổi cách tư duy của mình. Không biết có kết quả không nhưng cũng đủ để thấy sức hấp dẫn của những điều mới lạ có thể làm cho tinh thần con người thêm lạc quan hơn. Để biết rằng, đừng bao giờ đi trên một lối mòn mãi mà dành thời gian để trải nghiệm phiêu lưu cũng mang lại ít nhiều lợi ích hay ho.
Có người nói với mình, nhiều khi những phạm trù thuộc về tinh thần, cách tư duy, và những người thường hay nói về những điều đó, đều có chung một sức mạnh mà chẳng phải ai cũng có. Đó là sức "thôi miên". Không biết điều này đúng bao nhiêu và không đúng đến mức nào. Nhưng cũng đáng để suy nghĩ lắm.
Có những thứ cần diễn ra đúng với sự hối hả của thời gian. Cũng có nhiều điều trôi qua hết sức chầm lắng, nhẹ nhàng. Còn mình thì chọn cả 2 thứ đó. Đơn giản vì không biết, mà cũng có thể chưa đến lúc biết, là mình cần cái gì và quan trọng nhất cái gì đối với những gì đang diễn ra. Bình yên của tinh thần, hay nhộn nhịp về lối sống bên ngoài.
Kết lại có thể hiểu rằng, nếu trong mọi trường hợp người ta hay lên án cái tính "gió chiều nào xuôi chiều đó", thì đối với riêng phạm trù lựa chọn lối sống tinh thần, sự lên án đó nhiều khi không có ý nghĩa lớn.
TÌNH NHỚ - TRỊNH CÔNG SƠN
Nhẹ nhàng, sâu lắng, giọng hát đầy mê hoặc và say đắm
lòng người.
Lời ca như tiếng thở dài buồn phiền nhưng rất ấm áp. Như
lời nhắn nhủ thầm lặng và bình yên. Không chút não nùng, chỉ đơn giản là sự cô
đơn lặng lẽ.
Đường dài thênh
thang, tiếng gió rít hòa cát bụi như thì thào với tiếng sóng vỗ. "Áo xưa lồng
lộng, xô dạt trời chiều". Chiều nhuộm màu buồn nhưng nắng đẹp. Đâu đó vẫn
còn tiếng vọng về như từ xa muôn thuở.
"Người ngỡ đã quên lâu, nhưng người vẫn bâng khuâng."
Biết khi nào trái tim phiền muộn sẽ vui lại một giờ. Sẽ rất
lâu, và rất lâu. Con đường dài, bước chân cứ đi mãi. Hạt bụi nào dính dấu chân
mình, rồi không biết, ngày sau có còn ở đó.
Rồi người cũng đi, rồi
kẻ cũng về cùng ngày hôm qua. "Như từng cơn nước rộng, xóa một ngày đìu
hiu". Mưa dài, mưa không nặng hạt, như tan vào không trung.
Hơi thở đều đều, giờ chỉ còn là tiếng gió đêm và tiếng
sương đọng ngoài mái nhà.
Ở đâu đó người vẫn nhìn sương đêm và vẫn thì thầm cùng tiếng
gió. Rồi lặng lẽ cuộc hành trình tìm về với tiếng gọi của bình yên và mong chờ
ngày sóng lặng.
Tình nhớ sâu lắng. Nhẹ nhàng đến mức thổn thức. Chính ở
trong đó, thấy được những gì của ngày hôm qua. Bỏ lại phía sau giấc mơ dài vô tận.
"Những bước chân mềm mại, đã đi vào đời người, như từng viên đá cụi, rớt
vào lòng biển khơi".
"Tình ngỡ chết
trong nhau, nhưng tình vẫn rộn ràng". Vẫn giữ cho mình hy vọng nhỏ nhoi.
Mong một ngày bình yên sẽ quay lại. "Như bờ xa nước cạn, đã chìm vào cơn
mưa".

