Nhìn lại đã gần 10 năm rồi, từ cái ngày tôi quen biết bạn. Quãng thời gian đủ dài để biết tính cách một người và để có một mối thân tình bè bạn mà khó có gì thay thế.
Trong lớp học vẽ ngày đó, trông bạn đơn giản, tóc cột đuôi gà, áo sơ mi kẻ sọc và cặp kính cận dầy cui. Nhìn chung cũng không có ấn tượng gì nhiều lắm. Điều làm tôi chú ý đến bạn và bắt chuyện chỉ là vì tôi nhớ nhầm bạn với một bạn khác trong lớp ôn luyện toán ở trường cấp 3 ngày đó. Nhờ sự nhầm lẫn đó mà tôi đã có một người bạn cùng sở thích, cùng suy nghĩ và cùng chí hướng nghề nghiệp sau này.
Nhiều năm rồi, tôi vẫn vậy, vẫn trung thành với nguyên tắc sống của bản thân và ít có sự thay đổi. Còn bạn, tôi cho rằng cũng thế. Có vẻ bạn yếu đuối hơn tôi nghĩ. Chắc hẳn vậy rồi, vì bạn là con gái. Nhưng tôi có cảm giác buồn, vì có một vài điều bạn không giống như ngày trước nữa. Những điều mà cho tôi cái nhìn bình yên nơi bạn. Giờ đây tôi không thấy được ở bạn nữa rồi, mặc dù bạn vẫn cười vẫn nói, vẫn bụi bặm sơ mi kẻ sọc và phong cách đơn giản. Tôi không biết đó cụ thể là cái gì, cũng không thể định nghĩa được rõ ràng ra sao. Chắc nó thuộc về cảm xúc.
Mười năm làm bạn, có những lúc tôi và bạn không khác gì anh em ruột thịt. Cũng có lúc tôi cảm thấy bất mãn vì thái độ và cách sống của bạn. Nhưng biết làm sao ngoài sự quan sát. Nhưng tôi hy vọng sẽ luôn giữ được mối quan hệ thâm tình cho tới sau này, ngày chúng ta già đi.
Hôm nay trông bạn đầy tâm trạng, bạn không nói ra, và có vẻ cố giấu đi những thứ không như ý muốn. Tôi cũng không biết làm gì ngoài sự quan sát.
Chúng ta dù thế nào, cũng vẫn phải sống và làm những công việc hiện tại dù muốn hay không. Vì mục đích cơ bản của con người là tồn tại. Cái giá cho sự bon chen vì mục tiêu của bản thân quả thật không nhỏ, đặc biệt là đối với những người có tinh thần yếu đuối, những người như tôi và bạn. Nhưng vẫn phải cố gắng thôi bạn à.
Mỗi một người có lối sống và nguyên tắc riêng của mình. Tốt nhất chúng ta nên tôn trọng cái riêng đó của nhau. Và tôi tôn trọng quyết định cũng như việc làm của bạn. Chỉ hy vọng giá trị từ những quyết định đó sẽ đem lại kết quả tốt cho bạn. Chúng ta, không ai giống ai, dù có vài sự tương đồng nho nhỏ. Nên hãy sống theo nguyên tắc riêng đó của mỗi người.
Giờ tôi luôn cố gắng thuyết phục và rèn luyện tinh thần của bản thân không nghĩ đến ngày mai sẽ ra sao, chỉ tập trung cho hiện tại với những việc mình đang làm. Thành quả hay thất bại sau này sẽ là câu trả lời cho cố gắng hay thiếu kiên nhẫn ở ngay bây giờ. Bạn cũng hãy vững tâm mà bước tiếp con đường mình đã chọn.
Còn không lâu nữa bạn sẽ không còn ở tại thành phố này, nơi nuôi dưỡng và hình thành ước mơ nghề nghiệp của tôi và bạn. Tự nhiên tôi có cảm giác trống trải. Không hẳn vì buồn, mà giống như cảm giác của một hành khách tiếc nuối đứng nhìn con tàu ra khơi xa dần trong khi bản thân ông ta rất muốn ở trên con tàu ấy. Cảm xúc đúng là cảm xúc, không tài nào giải thích cho cụ thể được.
Tôi cũng có vài người bạn thân thiết ngoài bạn, nhưng trước đây, khi họ quyết định rời nơi này để về thì tôi chưa từng có cảm giác giống như bây giờ. Có thể một ngày không xa, hành khách sẽ bước xuống một con tàu khác để ra khơi, nhưng có được bạn đồng hành cùng chí hướng mới là điều quan trọng hơn cả đối với chúng ta. Có lẽ vì vậy mà tôi có cảm giác này chăng?
Gởi lời chúc may mắn đến người bạn lâu năm. Hãy vững niềm tin và làm những thứ mình thích một cách hoàn hảo nhất. Có vài sự tiếc nuối nhưng vốn dĩ chúng ta cần phải hy sinh một thứ gì đó để đạt được một thứ khác. Đó là sự đánh đổi để mang lại giá trị sống cho mỗi người.
Giờ tôi chỉ muốn ngủ một giấc dài, sáng mai lại lấy lại được năng lượng để hoàn thành công việc hiện tại. Vì cuộc sống, vì giá trị sống thực sự của tôi và của bạn, hãy đừng bao giờ ngừng khát vọng.




