Lâu rồi, không nghe nhạc Ngô Thụy Miên. Nay lang thang trên net, "cắp" được giọng Bằng Kiều hát Giáng Ngọc. Tự lòng thấy điều gì đó lãng đãng, nhẹ nhàng. Muốn nói nhiều điều nhưng cũng không biết nói gì. Không biết từ khi nào, mình trở nên ít nói, chỉ thích lẳng lặng bằng chính suy nghĩ vu vơ mà không có hồi kết.
Mình thích nghe Nguyên Thảo, rồi Bằng Kiều. Đôi lúc nghe cả Tuấn Ngọc. Sau những giờ phút nặng nề, chỉ có giai điệu mới làm mình trẻ hóa lại tinh thần. Rồi nhiều lúc, lại phát hiện ra là đôi khi nhâm nhi theo nhạc cũng làm người ta khoan khoái hẳn.
